Bà nội U45 vừa nuôi con vừa nuôi cháu

25/11/2024 07:44

PNO - Mới 45 tuổi nhưng tôi đã có 2 cháu nội. Bạn bè thường trêu đùa, gọi tôi là "chị nội".

Tôi làm việc ở một công ty tư nhân liên doanh với nước ngoài. Những năm trước thu nhập của tôi ổn định. Sau khi ly hôn, tôi có thể nuôi 2 con, không cần chồng cấp dưỡng. Tôi luôn tự nhận mình là người đàn bà mạnh mẽ, sống hiện đại, đồng nghiệp hay đùa tôi là "mẹ Tây".

Khi cậu con trai lớn học cấp III của tôi đưa bạn gái về ra mắt. Tôi thấy rất bình thường và còn tạo cho các con không gian riêng. Tôi nói hai đứa lên phòng nói chuyện cho thoải mái, tôi và con trai nhỏ xem ti vi ở dưới lầu 1.

Tôi luôn dạy con cách yêu, và rằng cuộc sống là phải có tình yêu. Bạn bè bảo tôi vẽ đường cho hươu chạy, nhưng tôi không nghĩ vậy. Tôi nghĩ yêu là bình thường, là sinh lý của tuổi mới lớn, chỉ sợ con không thích bạn gái. Nhưng tôi đã sai. Trẻ con bây giờ đều biết hết các phương cách ngừa thai, nhưng rồi chúng vẫn "lỡ trớn" như thường.

avw.php?zoneid=32&cb=INSERT_RANDOM_NUMBE

Chưa hết học kỳ I lớp 12, tôi chết sững khi nhà bạn gái của con gọi điện sang báo cho tôi, con gái họ mang thai 6 tháng. Tôi đến gặp gia đình họ nói chuyện. Cả hai gia đình đều hiểu chuyện, đều biết con dại cái mang. Mọi người đều muốn giữ đứa bé lại. Tôi xin đón bạn gái của con về nhà nuôi và coi như con gái mình. Vậy là tôi nuôi thêm một đứa con. 

tuong-lam-me-tay-toi-lai-_431654872232.j

Ảnh minh họa

 

Sau khi có “vợ”, con trai tôi đòi nghỉ học vì "đi học không có vợ thì buồn". Tôi đồng ý. Khi trẻ không muốn thì việc ép buộc sẽ không đạt được kết quả.

Con dâu sinh cháu trai, một lần nữa tôi bước vào cảnh bỉm sữa, "thầu" luôn việc chăm sóc em bé. Vì là cháu mình, cảm giác cũng hạnh phúc như mình sinh con thêm lần nữa. Ban ngày đi làm ở công ty, tối về tôi thức trắng đêm trông cháu nội. Ngày ấy, bạn bè ai cũng bảo tôi giỏi thật. Tôi thì nghĩ, cuộc sống mà, việc gì cần làm thì phải làm thôi.

Hai năm đại dịch COVID-19, công ty gặp khó khăn liên miên, một tháng chỉ đi làm 15 ngày, lúc này tôi bắt đầu thấy khó khăn hiện ra trước mắt. Khi cháu trai hơn 1 tuổi, mới lẫm chẫm chạy vài bước thì con dâu lại mang thai. Tôi như người mất hồn. 

Tôi lại đón thêm cháu gái thứ 2. Tôi không biết mình quá dễ dãi với con trẻ hay mình đã chủ quan nghĩ rằng chúng sẽ nghĩ như mình, không lặp lại sai lầm lần nữa.

2 lần con dâu sinh con, tôi đều tự tay nuôi nấng. Sau khi đủ tuổi, các con đăng ký kết hôn, con trai và con dâu tôi ở nhà trông hai đứa trẻ. Tôi kiếm việc làm thêm cho con sau khi con thi được bằng lái xe. Nhưng con trai rất tệ, vẫn suy nghĩ trẻ con. Nó không còn là đứa con trai bé bỏng, dễ thương như 10 năm trước của tôi. Nó lười biếng và chỉ thích ở nhà "cày" game.

Tôi phải kiếm tiền nuôi 6 miệng ăn. Tôi bắt đầu nhận thêm việc làm từ bên ngoài để tăng thu nhập. Những chiếc túi xách, lọ nước hoa chuyển hết thành bỉm, sữa cho cháu nội. Chi phí sinh hoạt đội lên rất nhiều, tôi càng phải lo kiếm tiền.

Có lúc tôi thấy mình sống vô nghĩa. Ban ngày đi làm, tối về chăm cháu sau đó làm thêm tới 1, 2g sáng. Ngày nào cũng vậy, 5g sáng tôi dậy tập yoga để chống lại cơn đau vai gáy, chuẩn bị cháo cho các cháu và đồ ăn sáng cho các con, sau đó vội vàng đưa con út đang học lớp 6 đi học, rồi tất tả đến công ty.

Tôi nhìn bạn bè đồng trang lứa an nhàn tận hưởng cuộc sống mà thèm. Nhưng mỗi người mỗi số phận, hoàn cảnh, tôi luôn tự nhủ mình phải mạnh mẽ, vì nếu tôi gục ngã, các cháu sẽ khổ. Cứ như thế, tôi vượt qua những cảm xúc tiêu cực nhất của mình. Tôi vẫn luôn vui vẻ, hòa nhã với đồng nghiệp, bạn bè. Họ luôn gọi tôi là "chị nội". Mỗi lần mệt mỏi, nhìn các cháu, tôi như được tiếp thêm niềm vui.

Vũ Lệ Thu (TPHCM)